Thứ Hai, 4 tháng 3, 2013

THƠ BÓNG ĐÁ

Bỗng dưng tự nhiên sáng nay trong đầu lại bật nhớ nguyên si một bài thơ cũ. Hồi ấy (năm mấy không nhớ nữa- hình như world cup thì phải) thèn Paragoay và thèn Pháp ở chung 1 bảng, đá một trận tưng bừng đẹp mắt không chịu được. Sáng sau, mềnh đi ngồi họp thì gặp anh kia. Anh này thì làm chức to, hùi xưa cũng có ý (hoặc do gọi ý của các cụ) tính "cưa cẩm" mình nhưng nhát quá, không dám nói (sau này anh ý có thú nhận như rứa hoặc tương tự như rứa). Cuối cùng thì ai đi tìm nửa người đó. Hôm ấy mềnh tức cảnh sinh bài thơ này để gửi tặng anh đó:

Paragoay đã đá hết mình
Một đội bóng hạng hai bất ngờ toả sáng
Pháp cũng đã đá hết mình
Để có những phút giây cả cầu trường nín lặng ...
Tàn cuộc chơi có kẻ thua, người thắng
Dẫu nuối tiếc muộn màng cũng để lại cho đời những vần thơ
Họ đã làm hết mình để ngẩng cao đầu bước tới
Anh và em ... có như thế ... bao giờ ...

Anh ý nhận bài thơ (qua một anh kia và anh kia thì hình như có "chua" thêm mấy câu bình phẩm gì gì đấy).
Mới đây gặp lại, nhìn mình trìu mến phết (chắc không phải do riêng bài này)