Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2010

CÓ MỘT CHỊ


1. Có một chị cùng làm với mình, hơn mình vài tuổi. Sau này thì nhiều chuyên viên nữ chứ hồi mình mới vào làm, khoảng năm 90, cả cơ quan tỉnh có hai đứa nữ được gọi là chuyên viên. Mỗi buối họp giao ban đầu tuần được “sánh vai” cùng các chuyên viên nam gạo cội nghe các cụ lãnh đạo nói này nói nọ là oai lắm. Hồi ấy chị gầy gầy, mặt mũi cũng tươi tỉnh. Có hôm tan giờ làm, thấy chị mặc chiếc áo thun xanh bạc màu, hai bên xe đạp là hai thùng gánh nước, nói là đi lấy nước cơm về cho heo ăn. Hồi ấy khó khăn, hai vợ chồng trẻ, nuôi con nhỏ, lại không có ai thân thích gì, chuyện ấy cũng là chuyện thường. Nghe chị nói thế, mình tự thấy hơi ngượng vì hai mấy tuổi đầu còn trông vào Liên Xô (tức là ông bà già mình), chả làm gì nên hồn. Mình với chị nói chung quan hệ tốt, dù không thân lắm nhưng cũng đủ thoải mái với nhau, nhất là cả hai cùng phải hợp sức để “đối phó” với mấy “thằng cha” chuyên viên vốn “mồm năm miệng mười”, lơ tơ mơ là bị “bắt nạt” không thương tiếc.
Rồi sau đó, người ta thành lập một phòng công chứng. Thuở khởi đầu nan, chị được coi là có nghề luật nên được (hay bị) chuyển sang bên đó là công chứng viên, phụ trách luôn phòng. Công chứng là ngành “hot”, lại mới được mở ra nên cũng không lạ khi chẳng bao lâu sau nghe nói chị làm ăn nên nổi, mua được cả đất, cả nhà hai ba cái…lại thấy trên báo chí phỏng vấn chị về các thủ tục, luật lệ này nọ… rất oai. Mình thực lòng mừng cho chị. Thôi thế cũng qua những tháng ngày cực khổ, chở nước gạo nuôi heo mà lại thấy chị đi lên từ cái gốc nghèo khó thì thật đáng phục, đáng quí. Mừng vậy nhưng cũng lo lo…
Sau đó vài năm, chị bỗng xuất hiện trên báo nhưng giờ là nghi can trong một vụ án, lằng nhằng chuyện nhà đất, lừa đảo gì gì đó. Chị cũng ra toà nhưng hình như được tuyên không tội. Chị cũng thôi không làm công chứng nữa mà chuyển qua cơ quan khác. Sau đó, chị im lìm chẳng thấy tiếng tăm, còn mình cũng không còn thời gian để nhớ về chị. Bẵng đi mấy năm, nghe nói chị đã chuyển vào TPHCM làm chuyên gia pháp luật cho công ty nào đó, chị cũng đã ly hôn nên giờ sống một mình…
2. Cũng là một chị. Chị này đẹp lắm. Ngoài 50 tuổi rồi mà mắt vẫn long lanh. Chị đẹp, làm ăn giỏi dang, nhà cao cửa rộng mấy cái, con cái đề huề…dù trình độ chuyên môn thì không vượt qua được trung cấp. Có lần đi nước ngoài cùng chị, đến đoạn khai báo hải quan, chị bảo mình: “em xem điền vào tờ khai giúp chị cái, mắt chị mờ quá nhìn không rõ”. Mình cười nghĩ thầm: “mắt chị có rõ thì chị cũng chả biết cái gì mà điền vì người ta toàn viết bằng tiếng Anh. Không biết thì nói không biết cho nó nhanh, lại còn văn vẹo, “mắt chị nhìn không rõ”.   
Nói thế để biết căn bệnh sĩ của chị thế nào. Nhưng đấy chỉ là chuyện nhỏ thôi so với chuyện dưới đây.
Có lần, mình tình cờ thấy trong kho lưu trữ một bức ảnh trắng đen của chị khi mới ở trên núi xuống sau ngày giải phóng. Trong đó chị (cùng một chị nữa) mặc bộ đồ bà ba đen, tóc thắt hai bím, nụ cười tươi tắn nổi bật dưới vành mũ tai bèo. Với tất cả lòng ngưỡng mộ, mình le te đem bức ảnh ấy đến cho chị, để làm quà mà cũng để lấy lòng…Nào ngờ, khi nhận được tấm ảnh từ tay mình, chị chỉ nhìn qua, cười gượng rồi …thản nhiên cầm tấm ảnh xé vụn ra, vừa xé vừa nói: “ảnh ngày xưa của chị trông ngố quá nhỉ”. Mình mất cả hứng, quay đi, không nói được cái câu mình định nói :”em thấy hồi ấy chị mới đúng là đẹp”. Ờ, mà hồi ấy có nói chắc chi chị đã hiểu.
Còn mấy chị nữa và mấy anh nữa nhưng để viết sau. Ở cơ quan mình đúng là nhiều chuyện, nhiều mảnh đời. Có nhũng người sống đến mấy cuộc đời mà cuộc đời này lại đối chan chát cuộc đời kia của chính họ. Có người hôm nay gặp thì thấy tươi tắn bắt tay chào hỏi tử tế, ngày hôm sau đã thấy quay mặt đi. Có những người nhầm tưởng họ đúng như những điều người ta nói về mình còn ngược lại có những người lại không bao giờ đến xỉa đến điều người khác nói. Có những người luôn nói bằng giọng người khác mà tưởng là của mình, trong khi có những người lại tưởng mình vào vị trí của người khác. Có những người trước đây luôn tươi cười nhưng họ lại đánh mất nụ cười của mình ngay sau khi được lên làm sếp.        
Khi viết về họ, nghĩ về họ mình bỗng thấy ... mừng và hơi hơi tự hào. Vì dù sao (cho đến giờ) mình cũng sống bằng chính cuộc đời mình và ... giữ được nụ cười của mình.   

HẠNH PHÚC


Hôm vừa rồi ngồi nói chuyện tào lao với con bạn. Nó vui tính, hát hay, trình độ, chỉn chu, khéo tay, rất  cầu toàn và ... sống độc thân. Nó chả lấy gì làm buồn cho cái sự độc thân của  mình vi vu khắp nơi, thích đi đâu thì đi, làm gì thì làm, chơi với ai thì chơi, không vướng bận. Nó làm mình nhiều lần phải nuốt nước bọt ừng ực vì  không được như nó.
Nhưng nói vậy chứ nó vẫn bảo mình sướng. Nhà cửa gia đình đề huề, con cái đàng hoàng, công việc ổn định, thuộc loại "có chức"...
Nó bảo hạnh phúc là tuỳ mỗi người cảm nhận. Có người cho vật chất đầy đủ là hạnh phúc. Có người cho tinh thần viên mãn là hạnh phúc. Cái câu này thì thường quá nhưng luôn luôn đúng.
Hôm trước mình ngỡ ngàng nhận ra được khóc cho bố mình cũng là hạnh phúc. Bạn mình con Liệt sĩ, bố nó hy sinh khi nó còn nhỏ nên nó có được khóc cho bố nó đâu.
Nếu Hạnh phúc và sung sướng cùng được viết bằng tiếng Anh là Happy thì mình quả thực  mình đã có nhiều (quá nhiều là đằng khác) Happy.
Mình nhớ hồi mới ra trường, khoảng năm 1990 được phân công đi công tác một tuần tại Hiệp Đức. Cùng đi có 2 đ/c nam ( một tên sau này là em rể của ông xã). Hồi đó huyện miền núi Hiệp Đức nghèo kinh khủng, đón cán bộ tỉnh về được ăn cơm trứng chiên là số 1 rồi.
Ăn cơm chiều xong, anh chàng cán bộ huyện rủ 3 cán bộ tỉnh về xã mình chơi. Nghe hắn ta nói gần nên mình đâu có ngờ hắn dẫn bọn mình đi loanh quanh chừng 5 km đường đồi núi lởm chởm đá, hai bên đầy bắp cao quá đầu. Lại đến một  con sông nhỏ, hắn bảo mình quay mặt lên bờ để hắn ... tụt quần bơi qua sông lấy thuyền đưa cả bọn về làng hắn. Đến nhà hắn đã gần 9 giờ tối, được hắn chiêu đãi một bữa ... vú sữa vườn nhà xong cả bọn lại lếch thếch đi về.
Khi đi về, thuyền đi nhanh hơn vì thuận chiều nước. Nhờ thế mình mới có dịp thấy dòng sông đang ngập tràn ánh trăng ngày rằm loang loáng nước, gió thì mát rượi, không gian thoáng đãng khiến tâm hồn cảm thấy vô cùng thích thú. Cũng bõ cái công đi bộ 5 cây số đường núi với cái bụng nhịn đói ...
Nhiều năm nhớ lại vẫn còn nguyên cái cảm giác sung sướng, chất ngất như hồi đó... Nếu không có cái khổ sở vì cái khổ ải của chuyến đi thì chưa chắc mình đã cảm thấy sung sướng với gió, trăng, sông ... đến thế.
Chắc đó cũng là một niềm hạnh phúc... 

ĐÔNG KI RÉT



Bất ngờ khi được gặp Đông ki rét. Ngược lại những tưởng tượng của mình về ĐKR trước đó. Không phải là thân hình gầy nhẳng hom hem, mái đầu hói tĩn, áo quần xộc xệch, ránh rưới, lôi thôi... ĐKR là một gã trung niên to đùng vật vã, thoạt trông giống y bức ảnh chụp trùm khủng bố, giáo chủ giáo phái Aum ở Nhật, tóc dài, mặt to, (mắt thì không ti hí). Ấn tượng nhất là cái dây chuyền với cái móng vuốt cọp cũng to đùng. Thoạt nhìn cứ có cảm tưởng rằng ĐKR đang "hừ ... hừ" đe doạ.  Phần mình vì đã quá chán ngán những thằng cha đầu tóc áo quần tươm tất, đeo kính trắng mà đầu óc hoặc như hũ nút, hoặc nếu không như hũ nút thì nhạt toét nhạt toe. Nên dù có hơi choáng trước cái vẻ bặm trợn của ĐKR nhưng sau đó lại cảm thấy : Ừ thà như thế còn hơn...

(Có ai biết ai ngờ... đây là ...Đông Ki Rét)
Cả buổi nhậu ĐKR lại tỏ ra khá thân thiện, vui tính, tếu táo mà rất sâu sắc. Nói xấu lãnh đạo rồi chính cái điều nói xấu ấy lại thành ra nói tốt (vì lãnh đạo đâu có được như rứa). Qua lời một chị bạn có mối thâm giao với ĐKR thì ĐKR tự nhận vẽ chân dung mình bằng câu "tiền thì lúc nào cũng có, nhân cách thì lúc có lúc không". Mình nghe câu này rất khoái. Đúng rứa đó. Thà là nói như rứa còn hơn những  kẻ suốt ngày tự xưng mình đầy nhân cách và hô hào giữ gìn nhân cách mà chẳng có lấy một cái vụn nhân cách nào để giữ.
Cuối buổi, ĐKR đọc cho nghe một bài thơ, đơn giản nghe xong thuộc ngay đến 90%.
Mua hoa về cúng Phật
Người ta cho quá sang
Không mua hoa cúng Phật
Người cho ta nghèo nàn
Thôi thì không cúng Phật
Ta thành kẻ hoang đàn
Vậy mua hoa cúng Phật
Hay cúng miệng thế gian?
Nghe rồi mới hiểu. Lâu ni mình cũng cứ hay nói rằng mình nên làm theo điều mình muốn. Nhưng thực chất mình cũng còn cúng miệng thế gian hơi bị nhiều.  
Không biết ĐKR có tình cờ ngó qua cái blog này mà ..".hừ hừ" không nhỉ? Nhưng mình gặp rồi thì ... mơ một ngày nào đó cũng được bằng 1/10 của ĐKR.

Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2010

Đêm cho nỗi buồn rơi xuống vực sâu

- Đêm! Trời mưa, lòng ta cũng mưa. Phố ướt, trái tim ta cũng ướt.
Bên ly cafe nguội đắng ngắt, nghe Khánh Ly hát nhạc Trịnh nỗi buồn rơi xuống vực sâu, mơ về nơi xa lắm.
Đêm! Chạm khẽ vào những nỗi buồn trong tim. Ta trở về là ta không tô vẽ.
Trong đêm tối khắc khoải chờ một tiếng rao đêm "Ai bánh bao nóng đây" tiếng rao vụt qua nhanh, đêm nào cũng lặp lại như thế, sao nghe vẫn xót xa.
Ly cafe đắng chát.


Đêm! Nghĩ về gia đình yêu thương trào nước mắt, thấy ta cần cố gắng.
Đêm! Chân thành muốn được nói lời cảm ơn và xin lỗi.
Cám ơn bố mẹ cho con cuộc sống - để biết buồn vui ước mơ hy vọng.
Cám ơn những người bạn thân luôn ở bên ta những lúc vui buồn, thành công, thất bại.
Cám ơn những người đã vô tình bước qua cuộc đời dạy cho ta những bài học cuộc sống, những bài học có sự chân thành, giả dối, có đắng cay ngọt ngào, có nước mắt niềm vui.
Xin được cúi đầu xin bố mẹ thứ lỗi cho những lúc dại khờ, nông nổi, cho phút giây lỗi lầm.
Xin lỗi những ai một lần nào đó trong đời ta đã vô tình, vô tâm làm tổn thương.
Đêm!
Đã đôi lần ta ước muốn lòng mình được bình yên như đêm. Đêm làm ta sợ bởi lòng nặng trĩu những nỗi buồn. Nỗi buồn không tên nhưng rất thật, rất sâu như những giấc mơ loang lổ chắp vá không đầu không cuối nhưng khi tỉnh dậy thấy ướt mồ hôi.


Đêm! Buông rơi những giọt nước mắt không níu giữ, cho đôi môi vị mặn.
Đêm!
Định nghĩa về cuộc đời với những ước mong đã đổ vỡ, về tương lai, về gia đình, về bạn bè, về những người đã đến và đi bên ta. Nhưng cuộc đời là bài toán khó, không có định nghĩa nào cho ta học thuộc.
Trống rỗng.
Vỡ tan.
Đêm!
Điện thoại đổ chuông. Bạn gọi về tư Seoul xa xôi. Bạn khóc. Ta khóc. Ta hiểu thấm thía sự lạnh giá cô đơn của bạn nơi xứ người. Ước muốn được nắm bàn tay bạn thật chặt, giữ bước chân bạn thôi chơi vơi. Gánh nặng cuộc sống oằn cong đôi vai bạn. Ta bảo bạn " Về đi".  Bạn im lặng, nghẹn ngào. Sự im lặng nặng nề như tiếng thở dài. Biết làm gì cho bạn ngoài những lời an ủi mà ta biết không đủ đâu cho trái tim đang vụn vỡ.  Vững vàng lên bạn nhé. Đêm nay, đêm mai,  và những đêm sau nữa, cầu mong bạn tìm được sự bình yên.
Đêm vẫn mưa. Và lòng vẫn ướt. Thao thức mất ngủ. Check lại email của ngày xưa cũ. Tìm lại kỉ niệm  đánh rơi. Nhìn sang nick bạn vẫn sáng đèn, status đầy tâm trạng. Biết hình như bạn đang buồn. Muốn lắm gửi lời hỏi thăm, sẻ chia quan tâm, dẫu biết rằng chẳng thể giúp bạn vui. Nhưng ngại ngùng! Chần chừ. Rồi im lặng. Vờ như không biết. Ngại! Ta và bạn không là xa lạ nhưng đâu đã kịp thân quen. Ngại! Bạn là con trai ta là con gái. Ngại! Sợ bạn nghĩ ta lắm chuyện tò mò. Thôi nói dăm ba câu chuyện phiếm. Chào bạn. Sign out. Lòng buồn nặng trĩu. Ta đã sống vô tâm thờ ơ như thế.
Đêm những tin nhắn gửi đi không được hồi âm. Ta buồn.  Vì sao vậy? Ta không biết. Ta hiểu rất rõ không nên buồn vì một người bạn như thế. Bạn không trân trọng tình bạn của ta, thì thôi nhé. Ta không đủ kiên trì nữa rồi. Trái tim nhỏ bé lắm, hãy giữ tình yêu thương sự quan tâm để sống sao cho trọn vẹn với những người ta yêu thương. Từ nay bạn và ta hãy đứng bên lề cuộc sống của nhau bạn nhé. Đừng cố tình chạm vào tổn thương nhau. Nếu ngày nào đó, gặp nhau trên phố, chúng ta sẽ đi qua nhau, không cười, không chào nữa, cả cái vẫy tay cũng thôi, sẽ xa lạ như hàng nghìn những người xa lạ kia. Thế bạn nhé. Vô tình phải không bạn. Ta không thích sự hời hợt. Ta quá mệt mỏi rồi bạn có biết không ?


Đêm!
Nhớ về ngôi nhà nhỏ có vườn chanh chín cất giữ cả bí mật tuổi thơ. Nhớ cánh đồng trải thảm vàng hoa cúc. Nhớ, rất nhớ một chiếc áo hoa của mẹ, chiếc áo hoa thấm ướt những giọt mồ hôi, chiếc áo ở mãi trong kí ức ta để mãi sau này bao chiếc áo mới mẹ mặc đẹp lắm nhưng không chiếc nào ta nhớ như xưa nữa. Kì lạ thật. Thương nhớ dáng ai gầy rét run run trong chiếc áo mỏng manh vào chiều đông xưa ấy. Nhớ cháy lòng một đôi mắt buồn ám ảnh ta. Nhớ những giọt nước mắt bạn khóc ướt trên vai, nhớ cái nắm tay thật chặt níu kéo, nhớ những bức tường loang lổ những vết khắc trái tim.
 Nhớ... và nhớ... 
Nhớ tất cả những điều đã trở thành xưa cũ. 23 năm ta đi qua cuộc đời có biết bao nhiêu điều để nhớ. Bao điều đã tự nhủ lòng sẽ không bao giờ được quên. Nhưng ta đã sống vô tâm nên vô tình đánh rơi rớt dần từng kỉ niệm lúc nào không biết.
Nuối tiếc! Xót xa.
 Đêm! Yên lặng mơ được trở về tuổi thơ. 
Tuổi thơ có riêng khoảng trời bình yên rộng lớn, có nụ cười trong veo không vương chút bụi. Từ khi nào ta bỏ quên sự hồn nhiên. Ta trầm lặng! Cô độc! Ta gặm nhấm những tổn thương để lớn lên. Bước chân chông chênh giữa hai bờ buồn vui của cuộc sống. Hai năm trước, anh bảo ta già quá, con bé 21 tuổi chỉ thích nghe nhạc Trịnh, và nhạc buồn, Và ít khi nào anh thấy ta vui. Hai năm sau, con bé ấy bây giờ 23 tuổi anh không còn ở bên để nhìn thấy con bé vẫn già như thế, chưa kịp đổi thay. Nếu ta không đi qua những ngày tháng đổ vỡ tâm hồn đó, thì bây giờ ta là ai ? Ta có là ta yếu đuối thế này không ? Câu trả lời là dấu chấm lặng ! Thời gian có khi nào quay trở lại. Con tàu nào rời ga lăn bánh về tuổi thơ.  Điều ước nào là viển vông. Điều ước nào là có thực cho cuộc sống bộn bề này.
Đêm! Ta thất vọng về ta. Bố dặn ta phải sống mạnh mẽ lên. Không được yếu đuối, không được nhu nhược. Bố dạy ta bài học tự khẳng định mình. Nhưng bài học hàn  gắn những vết thương bố đã quên không dạy. Mà sự thực bố cũng không thể hiểu ta đã mang những tổn thương như thế . Bố lo lắng cuộc đời không bằng phẳng, với những xô bồ bon chen phức tạp, với giả dối sẽ xô bước chân ta vấp ngã. Những bài học cuộc đời bố dạy luôn luôn đúng. Và như thế đã hơn một lần ta gồng mình cố gắng trở thành ai đó khác.
Chơi vơi!
Hụt hẫng!

Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2010

ngày 1/1


Ngày 1 tháng 1 năm 2010, Chào một năm mới, nghĩ về năm đã qua...
Năm 2009 thực sự là một năm tồi tệ nhất trong lịch sử của mình.
Năm 2009 được bắt đầu bằng sự ra đi của ông nội cu Bống và 6 tháng sau là của ông ngoại cu Bống. nói sao hết những nỗi buốn, sự hẫng hụt của cả nhà dù rằng đôi khi mình vẫn có cảm giác khi trở về nhà sẽ được nghe cái giọng nói rổn rảng của ông : "ai rứa hè?"
Năm 2009 là năm của những sự khủng hoảng. Thế giới thì khúng hoảng tài chính, kinh tế còn bản thân mình thì khủng hoảng về lý tưởng, mục đích và tệ nhất là lòng tin tất nhiên kèm theo đó là sự chán nản, tuyệt vọng, những phản ứng thái quá.... Nói như Nhà thơ Trần Từ Duy (mình mới được gặp) "Nhân  cách lúc có lúc không".
Năm  2009 có vẻ là một nốt lặng trầm buồn, một gam màu lạnh lẽo xám xịt nhất trong bức tranh cuộc đời những tưởng chí là những màu sắc tươi vui. Nhưng nhờ vậy mình (chứ không phải người khác và không cần là người khác) lại có thể thấy mình ở một góc khác, một gam màu khác, một nốt nhạc khác. Đến nỗi những cuộc điện thoại, những dòng chat chit của bạn bè cứ trở nên lo ngại "Mèo ơi có làm sao không? sao khác thế?" Cảm ơn các bạn, chẳng qua các bạn chưa từng biết đến một con Mèo với những suy nghĩ nổi loạn và trạng thái hẫng hụt chơi vơi mà thôi.
Năm 2009 với những suy nghĩ mang dáng dấp của những kẻ quá khích, bất cần. Không quan tâm đến việc người ta muốn gì ở mình mà luôn khẳng định "mình muốn gì". Một năm muốn làm "kẻ  phạm tội yêu nước", sẵn sàng ký tên  chống khai thác Bô xít ở Tây nguyên, sắn sàng mang áo phông có in dòng chữ "Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam !" ...
Năm 2009 cũng để nhận ra mình là kẻ may mắn khi được nhiều người yêu quí thật lòng, một người vô cùng hạnh phúc vì đã được khóc cho bố mình. Nghĩ mà thương cho thằng bạn con liệt sĩ ở Ucraina" Mày còn được khóc cho bố mày chứ tao có được đâu"....   
 Một năm kết thúc khá có hậu và cuộc sống lại mỉm cười với mình bằng căn nhà mới sáng sủa, rộng rãi. Chỉ tiếc ba không còn nữa để được sống ở đó...