Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Mèo, Chó và Vịt Cồ

Lâu rồi chắc mọi người tưởng chuyện Mèo và Chó đã đến hồi kết. Nhưng không, đây chính là thời điểm mà cuộc chiến “ai thắng ai” trở nên gay cấn nhất, cũng là lúc mà giới cá cược tầm cỡ quốc tế đánh hơi nhảy vào trước là để cá cược sau đó là để … tranh thủ nếu bên nào có nguy cơ thắng thì “theo đóm ăn tàn”. Nhưng thôi, cuộc chiến ni còn dài, mình chỉ viết để nói về một nhân vật mang đúng bản chất của một tên “lẹo lưỡi”, cơ hội. Đó là Vịt cồ, Chủ bút báo Con Vịt. Tại mới nhìn thấy hắn đi họp báo hôm qua, lại hăng hái phát biểu đâm ghét quá mà nói.
Chuyện là khi Chó tố Mèo ăn vụng và Người ra tay “chưởng” cho Mèo mấy cú đá. Báo Con Vịt liền tương ngay một bài báo có cái “tít”  rất sốc “ Nguyễn Văn Mèo phải chịu trách nhiệm về hành vi phạm tội của mình”. Cái tít to đùng, ngay trang nhất (nhưng nội dung thì ở trang 8,9) khiến bà con nhanh nhảu đi mua báo, truyền tay nhau đọc. Đọc rồi mới biết bài báo nói Nguyễn Văn Mèo là con mèo hoang ở cồn mả đêm đêm về bắt trộm gà con chớ không phải Nguyễn Văn Mèo hiện đang là công dân chính thức tại gia hiện đang là nghi can số 1. Trời ạ, Mèo ta ngậm đắng nuốt cay, biết ngay thằng Vịt nhân thể mượn gió bẻ măng nhưng chỉ chửi đổng được nó chứ làm gì nó bây giờ. Cũng cần nói thêm là Báo Con Vịt khi ấy được Chó “bảo trợ” cả thông tin và không thông tin nên đọc thế thì biết ngay là cái này là do có sự chỉ đạo của Chó.  
Thế rồi chuyện Chó và Mèo bị thay đổi vị thế 180 độ, Chó bị đuổi ra đường và Mèo nằm cọ má dưới chân chủ. Báo Con Vịt với chủ bút Vịt Cồ cũng len lén từng bước xoay chiều theo bằng những bài đấm bóp, xoa dịu Mèo. Đỉnh cao của cái sự xoa bóp ấy là bài viết mới đây nhân dịp Mèo ta được chủ ban cho con cá mới. Trong bài này Vịt viết nhiều điều nhưng cái đoạn sau đây là đỉnh cao của sự nịnh hót không biết ngượng: “ là người quen biết anh Mèo đã lâu, tôi đã thầm ngưỡng mộ anh về lối sống giản dị, thanh bạch, không màng danh lợi, có cái tâm lo cho đại gia đình nhà chúng ta. Những việc anh làm đều là vì dân, lo cho dân …”
Trong các cuộc họp hành xóm gia súc gia cầm, không có cuộc họp nào là Vịt không lên tiếng khen Mèo bằng những lời có cánh khiến Mèo cũng phát ngượng. Anh Bò quay đít lại “hừm …bò…” rõ dài,  chị gà mái tranh thủ quang quác quát bầy con đang bu quanh mình, Gà Trống thì vốn luôn tỏ ra kẻ cả, tưởng mình quan trọng lắm, Lợn thì “mũ ni che tai” ai nói chi đó thì nói…. Diễn đàn ấy coi như dành riêng cho Vịt Cồ tha hồ nịnh hót.
Nhưng nghe đâu nhờ vậy mà Vịt Cồ vẫn giữ nguyên chức Chủ bút, lại có thêm mấy con cá tươi để ăn mỗi ngày.
“Ò …o… , đời chỉ cần thế mà thôi !”  Gà trống tức khí ra đống rơm gáy cho bõ tức.          

Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2009

NAM TÍNH

Mình là một đứa con gái được bảo là ...giống cái thằng .
Điều này có lúc làm cho mình hơi buồn một chút nhưng hầu hết mình đều cho đó là lời khen, mà khen thì trẻ con cũng sướng.
Đúng là mình có vẻ giống cái thằng, hay gọi cho mĩ miều là ... nhiều nam tính. Mình hay đổ lỗi cho ông bà già cái tội đẻ mỗi con gái.
Nhiều nam tính nên dĩ nhiên là vô cùng hậu đậu, chả có tí gì gọi là khéo tay. Nhà cửa cứ thế bừa bộn, con cái đẻ ra cứ thế mà lớn lên (may mà đẻ toàn con trai và ông xã thì cũng chỉ biết thở dài)
Nhưng mà hình như mọi người đã quen với cái sự ấy ở mình, họ cũng chả hề trách móc phê phán gì cái sự ấy, có lẽ bởi mình đi đâu cũng "khoe": em không biết nấu nướng gì đâu, em chả khéo tay đâu. Ối sao mà các chị khéo tay thế, giỏi thế, em chịu thôi...và thế là các chị ta sướng rơn tha hồ mà nấu nướng, chăm bẵm, phục vụ mình... he he.
Có lẽ cũng tại mình khoái ba cái việc của đàn ông: sửa xe này, lái xe này, nhậu nhẹt này. Cũng chả để ý mua son, mua phấn, quần áo thì kiểu gì cũng được.
Mình thì tự thấy mình như thế cho nó dễ sống. Việc gì phải tự làm khổ mình bằng ba cái thứ lặt vặt ấy.
Nhưng biết đâu mình lại tự làm khổ mình bằng kiểu nam tính như: Cãi lại sếp, bướng bỉnh, không biết điều, không thích chiều chuộng...
Ôi dào, hơi đâu mà để ý. Mình là MÌNH, không phải người khác. Mình làm điều mình muốn, không làm điều người khác muốn. 

Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009

BA TÔI MỘT CON NGƯỜI NHÂN HẬU

Ba đã ra đi vào lúc 14 giờ ngày 18/9/2009 (tức ngày 30 tháng 7 năm Kỷ Sửu)
Tính từ lúc Ba nhập viện lúc 16 giờ ngày 15/9  cho đến lúc ra đi, ông đã nằm trên giường bệnh đúng 3 ngày 3 đêm. Hạnh phúc thay, tôi là người được ở trọn vẹn với ông hầu hết những ngày cuối cùng ấy để đến giờ không phải ân hận vì đã không lo được cho ba chu đáo.
Ba là một người tốt. Một người tốt đôi khi có những xử sự tưởng chừng như không phải là tốt. Ví dụ như câu chuyện dưới đây về ông.
Hồi ấy, cách nay chừng hơn 10 năm, khi ba chưa bị tai biến và bị lãng.
Hôm ấy cả nhà đang ngồi ăn cơm thì có một người to cao đến trước cửa và xin một bát cơm. Ba nhìn ra cửa và mắng té tát:
- Xin cái chi mà xin. Thanh niên to cao vậy lo làm ăn đi chứ đi xin làm chi. Nhà tau không dư cơm cho cái thứ lười lao động đó. Đi mau.
Người thanh niên làu bàu chi đó trong miệng rồi lủi thủi bước ra. Thấy ba la dữ quá nên mọi người cũng im thin thít, không ai dám nói. Cuối cùng mình đành thẽ thọt lên tiếng:
- Ba ơi, cái ông đó không phải là to béo đâu, ổng bị bệnh phù thũng đó ba. Con thấy ổng đang nằm viện đa khoa lâu ni rồi đi lang thang xin ăn đó.
Tưởng ba sẽ mắng thêm, nhưng không, ông ngồi bật dậy và trách:
- Rứa à, sao con không nói sớm. Làm ba mắng oan nó tội chưa.
Nói rồi ông xăm xăm bước ra ngoài, đuổi theo kịp người đàn ông kia và dúi vào tay tờ 2000 (2000 hồi đớ chắc bằng 20000 bây giờ) với lời nói đầy ân hận:
- Thôi, tau không biết mi bị bệnh nên lỡ mắng mi oan uổng. Cho tau xin lỗi nghe. Nhà chú có khách mà giờ chừ hết cơm mất rồi, mi cầm tạm 2000 này mua cơm mà ăn nghe.
Câu chuyện đến đây tưởng là xong nhưng vẫn còn hồi sau nữa:
Mấy ngày hôm sau, ba và anh Phú đi đâu về.  Mặt ông hằm hằm tức giận, đi thẳng vào nhà chẳng them hỏi ai. Anh Phú giải thích:
-Trời ơi, sáng ni chú làm tui một phen đứng tim. Tui chở ổng đi ngang qua khách sạn Phương Đông, đang đi thì ông biểu tui dừng xe. Ổng chạy vào núm ngay cổ áo thằng bảo vệ mắng sa sả: " Chớ mi không thấy họ đang ốm đau bệnh tật đây hay răng mà mi nỡ lòng nào mi xô họ ngã rứa. Đồ vô lương tâm". Thì ra thằng bảo vệ khách sạn này vừa xô té cái ông phù thũng bữa nớ đó cô. Tui sợ quá phải chạy vô can chớ không thì mấy thằng bảo vệ đó nó a lại đánh ổng thì chết. Ai lại đi làm cái chuyện dông dông vậy không biết nữa.
Cả nhà tôi đã quen cái nết của ông rồi nên chỉ biết thở dài. Cái tính nóng nảy của ông đã bao phen làm cả nhà lo sốt vó.
      Vậy nhưng con cháu lại hiểu ông là một con người nhân hậu 

THẤY, BIẾT VÀ HIỂU

Ba đã ra đi về một thế giới khác. Một thế giới chỉ có ông mới thấy, mới biết và mới hiểu.
 Ba ra đi để lại những tiếc thương, để lại những điều mà ông thấy, đã biết và đã hiểu nhưng không phải ai cũng thấy biết và hiểu.
Xét về mặt sinh học, Ba đã không thể thấy, biết và hiểu được nữa...
Nhưng đối với mình thì khác...
Khi còn sống, những năm gần đây ông trở nên lẫn lộn, khó tính. Có lẽ vì di chứng của cơn tai biến mạch máu não năm 2001. Ông chửi mắng mình và thậm chí còn lấy chổi đánh mình. Gần 1 năm nay, mình liên tục bị mắng chửi, đấm đạp, cào cấu... Ông luôn hô hoán: " Trời ơi! con này nó giết tui !" mỗi khi mình thay đồ và lau rửa cho ông. 
Nhưng 3 ngày, 3 đêm cuối cùng ở trong bệnh viện với ông, mình liên tục phải lấy khăn lau nước mắt cho ông. Mình hiểu ông thương mình. Những giọt nước mắt của ông đã rửa trôi tất cả những lời mắng mỏ của ông đối với mình. Có lẽ ông mắng mình nhiều như vậy để đến khi ông ra đi mình đừng thương tiếc quá mà thôi.
Mình biết: Ba đã thấy trước được nhiều chuyện, kể cả việc ông quyết định ra đi vào ngày nào, quyết định mình sẽ được chôn ở đâu, biết được lúc nào nắng mưa...
Chẳng thế mà sáng hôm đưa tang, 5 giờ - 7 giờ sáng trời mưa to lốc xoáy, nhưng đến lúc truy điệu lại nắng vàng ươm, thời tiết mát dịu. Hôm mở cửa mả cũng vậy. Đến trưa trời còn mưa to nhưng đến chiều lại tạnh ráo không ngờ.
Đến đây chợt nhớ ba đến nhói lòng...